Translator: Jin Mina
Hope you like it! XOXO!
This chapter is special for JongKey’s Day – the 23rd of July.
Twenty-fifth/Final Chapter (NC-17)
P.S: Chương này của Beating Hearts đã được đặt ở mức NC-17 (No One 17 and Under Admitted) vì có nội dung miêu tả cảnh quan hệ nam x nam. Nếu bạn cảm thấy không thoải mái với phần này, làm ơn đừng quên nút click back.
Ai lầm lỡ vô đây mà lại đổ trách nhiệm cho Jin Mina thì cho tui xin lỗi, nhưng tui sẽ không chịu đâu nha. Cảm ơn.
“Hyung! Hyung, Jonghyun hyung!” Kibum hét lên, đôi bàn tay ẵm lấy khuôn mặt của chàng trai lớn hơn. Jonghyun mở mắt mình ra, ánh mắt không vững chắc nhìn thẳng vào cậu. Khuôn mặt tái nhợt đi, đôi mắt đã đỏ hoe lên một sắc, những quầng mắt thâm dày, hai má đỏ phừng lên, đôi môi khô nứt nẻ; Kibum chỉ là không tài nào có thể chịu được cảnh tượng này.
“…em thực sự không hề có ở đây đâu…” Anh thì thầm, giọng nói trôi ra vào giữa hai bờ môi nứt nẻ kia. Kibum cắn môi mình, lắc đầu, “không, em ở đây, em ở đây thật rồi.”
Jonghyun run run, đôi tay trượt xuống từ đầu mình để ôm lấy chặt hai bên cổ tay của Kibum. Chàng trai trẻ hơn nhìn chằm chằm vào những vết cắt và máu khô ở khắp những ngón tay của anh.
“Chuyện gì đã xảy ra với tay của anh thế này?” Cậu hỏi nhỏ nhẹ. Jonghyun cứ nhìn chằm chằm vào mặt cậu, đôi môi khô kia run run.
“Em… Em đang quay lại đây là để chia tay anh sao?”
“Không!” Kibum rên lên khi Jonghyun siết chặt lấy tay cậu chặt hơn; những vết cắt lại bị hở ra và vài vết cắt thì đang rỉ ra một ít máu.
“E-Em sẽ rời bỏ anh đi! V-Và em sẽ đi đến với ai đó tốt hơn! Ai đó có thể trở thành một người bạn trai tốt hơn anh! N-Như cái cậu Woohyun đó, hay Taemin! Hay là em sẽ thích Minho hơn!”
“Hyung!” Kibum la vào trước mặt anh, đôi mắt mở to ra khi cậu nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn xuống khuôn mặt của Jonghyun.
“Anh không có lừa em đâu, Kibum. Thật đấy, anh chỉ có yêu em thôi! Anh đã không có làm một chuyện gì sai cả! Làm ơn đừng có rời xa anh,” anh khóc thổn thức, đầu cúi gằm xuống trong khi cái nắm của anh bị yếu dần đi. Kibum khóc òa vào theo anh và ôm lấy khuôn mặt của anh, để anh khóc lóc trên vai cậu.
“Em biết, em biết! Em sẽ không rời đi đâu, nếu mà làm thế thì em sẽ bị ngu lắm,” Kibum khô khan cười khúc khích, xoa xoa lưng của Jonghyun để trấn an anh. Chàng trai lớn hơn khóc gào lên, ngón tay tuyệt vọng bấu chặt lấy áo sơ mi của Kibum như thể là anh sợ rằng khi anh buông ra rồi, Kibum sẽ biến mất vào làn khí mỏng vậy.
“Anh không thể làm được bất cứ chuyện gì mà thiếu em… Làm ơn đừng rời xa anh…” Anh khóc thổn thức, và Kibum gật đầu.
“Ừ-Ừ, em sẽ không đi bất cứ đâu đâu,” cậu rền rĩ.
“Em có giận anh không, Kibum? Vì anh là một người bạn trai tồi tệ như thế? Và đôi lúc anh cũng thật là vô tâm nữa? Và rồi anh còn thật yếu đuối làm sao nữa? Anh có khó chịu không? Làm phiền đến em không?” Anh liên tục hỏi, giọng nói run run như một đứa bé vậy. Kibum lắc đầu, thủ thỉ một tiếng ‘không’ đứt quãng rồi ôm chặt lấy anh hơn.
“Em có thể nhốt anh mà, anh không có quan tâm đâu… Chỉ là đừng có rời xa anh,”
“Tại sao em sẽ lại làm thế hả? Em yêu anh rất nhiều mà, hyung, nhớ điều đó nhé,” Kibum thủ thỉ vào tai anh, rồi ngả người ra sau để nâng mặt của anh lên. Jonghyun lập tức nắm lấy áo sơ mi của cậu để ngăn cậu không được đi bất cứ đâu khác.
Cười mỉm, Kibum lau nước mắt đi ra khỏi khuôn mặt của chàng trai lớn hơn. “Nhìn anh đi này, đang òa khóc như một đứa trẻ vậy. Đó có phải là nước mũi không thế?” Cậu đùa cùng với một tiếng cười nhẹ, lau mặt anh cho thật sạch sẽ. Jonghyun nhìn cậu qua đôi mắt đã trĩu nặng mi xuống của mình rồi nhe răng ra cười nhẹ.
“Anh buồn ngủ quá, Kibum-ah,” anh thì thầm vào lòng bàn tay của Kibum, đầu thoải mái tựa vào một bên. Kibum cười mỉm và hôn phớt lên bờ môi nứt nẻ của anh, liên tục xoa xoa ngón tay cái của mình vào hai gò má của anh. “Thế thì ngủ đi, hyung ạ. Anh chắc hẳn đã phải mệt mỏi quá rồi,” cậu thủ thỉ, đặt một nụ hôn khác nữa lên.
“Em sẽ ở lại đây không…?” Jonghyun thì thầm, đôi mắt nhắm nghiền vào và Kibum gật đầu.
“Có.”
“Hứa với anh chứ?”
“Vâng, em hứa.” Kibum cuối cùng cũng thì thầm vào tai khi đôi mắt của Jonghyun đã nhắm sâu vào trong giấc ngủ.
.
♥
.
.
“Anh nên nói chuyện này ra như thế nào nhỉ… Jonghyun đã có một quá khứ… và anh đã tưởng rằng cậu ấy đã vượt qua được nó khi cậu ấy gặp em đấy. Jonghyun, cậu ấy… cậu ấy sẽ mất trí khi nó cảm thấy bất an đấy. Và chuyện này thì đã có xảy ra một lần trước đây rồi.
Hôm qua nó có gọi cho anh, khóc lóc và kể cho anh nghe rằng em đã bỏ nó đi như thế nào khi em đã định rằng sẽ tổ chức ngày kỉ niệm của cả hai đứa. Nó lúc đấy đã khóc òa lên như một đứa trẻ vậy; và nó đã xảy ra một lần là vào lúc, lúc cậu ấy bị đá. Em biết đấy, cảm giác bị ai đó đá bỏ đi ấy? Cậu ấy cứ nói đi nói lại ‘Kibum bỏ em đi rồi, em ấy không phải nghe những gì cô ấy đã nói đâu, em ấy sẽ kết thúc mọi thứ với em và rồi rời đi, đó tất cả đều là lỗi của em cả’ và còn đủ các loại thứ ở trên đời nữa.
Em biết Jonghyun đã từng rất năng động và dễ tính như thế nào rồi đấy. Ai ai cũng thích, ai ai cũng ưa cậu ấy. Và bởi vì lý do đó, cậu ấy đã đi hẹn hò với một cô gái. Anh chẳng muốn nhắc đến tên cô ta, anh chẳng ưa được nổi cổ và anh sẽ không bao giờ quý được cô ta đâu. Sau tất cả những gì cô ta đã làm với Jonghyun. Anh không bao giờ có thể nào tha thứ cho cô ta được.
Bọn họ đã hẹn hò và rồi sớm trở thành một cặp chính thức sau đó, giống hệt như hai đứa vậy. Jonghyun đã hạnh phúc lắm; trong mắt cậu ấy lúc nào cũng chứa đầy tình yêu và anh không thể giúp được gì ngoài việc thấy vui cho bạn của mình.
Jonghyun hay đi chơi giao du với bạn bè của mình. Bọn họ ưa cậu ấy nhiều là vì cậu ấy luôn nói có với tất cả mọi người. Cổ không có thích nó và cô ta đã đối chát với cậu ấy về điều đó. Cô ấy đã la làng lên và Jonghyun chỉ biết lặng thinh, làm thuận theo ý cổ bởi cậu ấy đã yêu cô ta rất nhiều rồi. Cậu ấy sẽ làm hết tất cả vì cô ta.
Cậu ấy bắt đầu ở quanh cổ nhiều hơn như đúng yêu cầu của cổ và cổ lại bị khó ở. Cô ta bảo cậu ấy không phải là một người bạn trai tốt vì không hề cho cô ta thời gian rảnh rỗi để đi chơi với bè bạn của cổ. Cổ bảo cổ cũng có cuộc sống của riêng cổ, và Jonghyun chẳng phải là ưu tiên hàng đầu của cô ta.
Jonghyun chỉ im lặng và cậu ấy đã lùi lại, quay lại với việc đi chơi với bạn bè của mình để cho cô ta khoảng trống đúng như cô ta đã yêu cầu. Là luôn luôn dành cho cô ta. Mọi thứ mà cậu ấy đã làm chỉ là dành cho cô ta và duy nhất cô ta thôi.
Rồi cô ta bắt đầu cảm thấy lôi thôi dần. Cô ta bảo Jonghyun không yêu cô ra thật lòng và cậu ấy chỉ là đang chơi đùa cổ thôi. Cô ta muốn chia tay với cậu ấy vì cổ lấy cớ là Jonghyun thật là trẻ con làm sao, chẳng biết chiều cô ta như thế nào cho tử tế cả. Cô ta muốn tìm một người đàn ông thật là tử tế hơn nhiều, những gì cô ta nói là chuẩn như thế đấy.
Jonghyun đã khóc lóc và van nài cô ta đừng bỏ mình và ở lại với cậu ấy. Cô ta đã cười vào mặt cậu ấy, bảo nó đi tìm ai đó đi và đừng làm phiền đến cô ta nữa.
Jonghyun làm theo lời cổ. Cậu ấy đã dừng gọi cô ấy lại và cứ khóa mình lại ở trong phòng. Cậu ấy đã ở trong mặt tối của mình và phải mất một thời gian rất dài cho cậu ấy lắm thì mới cười lại được. Cậu ấy thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào khoảng không và lại khóa mình vào. Cậu ấy đội lên mình một khuôn mặt tươi cười nhưng bên trong thì cậu ấy cực mong manh làm sao. Anh cứ nghĩ rằng cậu ấy sẽ mãi mãi như thế, cho tới khi em cuối cùng cũng tới đây và kéo cậu ấy ra khỏi góc tối tăm đó.
Giờ thì em đã nhìn nhận được vấn đề là gì rồi chứ, Kibum?
Nên là, làm ơn đấy, Kibum. Làm ơn cố hiểu thêm chút nữa về Jonghyun đi. Đừng nhìn cậu ấy như là một người hoạt náo ở bên ngoài nữa, mà làm ơn hãy nhìn kĩ hơn vào bên trong cậu ấy đi. Cậu ấy chỉ là một người đàn ông yếu đuối cần được yêu thương thôi. Anh hi vọng rằng cậu chính là người có thể gửi cho cậu ấy thứ đó và giúp đỡ cậu ấy. Anh cầu xin em.”
.
♥
.
.
Kibum mở mắt mình ra từ giấc ngủ ngắn của bản thân, đôi mắt vẫn còn xót vì những giọt nước mắt còn sót lại. Cậu bị đánh thức bởi sự dịch chuyển đột ngột ở trên giường. Nghiêng đầu mình sang một bên, cậu bắt gặp hình ảnh của Jonghyun đang dịch mình ra xa cậu.
“Hyung?” Cậu gọi, ngón tay chạm vào tấm lưng của Jonghyun. Chàng trai lớn hơn đơ người lại và hoàn toàn dừng dịch chuyển lại, giả vờ như vẫn còn đang ngủ.
Kibum dịch mình thẳng về phía anh và xoa xoa bắp tay trên của anh. “Em biết là anh đã tỉnh giấc rồi, hyung ạ…”
Cậu có thể nghe thấy rõ tiếng thở dài từ phía Jonghyun trước khi anh lại trở nên căng mình hết cả lên. Kibum trườn lên người anh và lại gần anh hơn nữa, hôn phớt má anh như là một lời chào nho nhỏ.
“…em- em không sợ anh sao?” Jonghyun thì thầm nhỏ nhẹ, giọng nói run run. Kibum chau mày. “Tại sao em lại phải nên làm thế vậy anh?”
“Anh đã tỏ ra thiếu lý trí đấy mà… Như thế là vẫn chưa đủ lý do thật sao?”
Chàng trai trẻ hơn thở dài và ôm lấy quanh eo của Jonghyun, vùi mặt mình vào lên vai anh. “Em không có sợ đâu. Đừng có nghĩ nhiều quá, hyung ạ.”
“Anh bị điên đấy.” Anh lầm bầm, giọng nói đứt quãng từng tiếng và nghe sợ sệt lắm. Kibum chau mày lắc đầu. “Không.”
“Anh đã tỏ ra rất kì lạ và điên khùng mà. Đáng ra là em nên rời anh đi ngay luôn nếu em có bình thường đấy.”
“Thế thì em nghĩ chắc mình cũng không có bình thường mất rồi ha…?” Kibum cố đùa nhưng khi Jonghyun không phản ứng lại gì với cậu, cậu thở dài và siết chặt cái ôm ở quanh anh lại vào hơn. “Hyung à, em yêu anh và anh biết điều đó rồi mà.”
“Anh biết, chỉ là… anh sợ rằng em sẽ không còn yêu anh nữa nếu em biết được con người thật của anh.”
“Em biết con người thật của anh mà. Đừng có nói những thứ như là anh đang giấu em điều gì đó nữa. Vì anh đâu có phải là như thế đâu chứ. Và ngừng bảo mình điên đi dùm.” Cậu quở mắng, mạnh mẽ quay người anh lại để đối mặt với anh.
Trái tim cậu rớt xuống khi cậu nhìn thấy Jonghyun lại đang khóc lóc nữa rồi. Cậu nâng mặt anh lên trong lòng bàn tay của mình và thủ thỉ vài từ trấn an nhỏ nhẹ. “Sao anh lại đang khóc thế vậy, hyung?”
“Vì anh đúng là một con người tồi tệ…” Anh thì thầm xen giữa vào những tiếng khóc nức nở của mình. Kibum hôn phớt môi anh, nấn ná thêm vài giây nữa rồi ngả mình ra sau để nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của anh.
“Không, anh không phải là như thế đâu. Dừng nghĩ tiêu cực như thế về bản thân mình đi anh…”
“Em sẽ,” Jonghyun bắt đầu, nuốt cục nghẹn trong cổ họng của mình rồi tiếp tục, “em sẽ tìm ai đó tốt hơn không nếu mà anh buông em ra? Em sẽ thấy hạnh phúc hơn không…?”
“Hyung à, làm ơn,” Kibum cương quyết nói ra, “em sẽ không bỏ anh đi đâu!”
Jonghyun thầm lặng nhìn chằm chằm vào cậu và vẫn tiếp tục òa khóc; những giọt nước mắt rơi ướt đẫm vào những lớp ga ở dưới họ. Kibum vươn mình ra để lau nó đi bằng ngón tay của mình.
“Em sẽ không…?”
“Em sẽ không bao giờ làm thế đâu.” Kibum nghiệm nghị cam đoan lại với anh. Jonghyun thốt lên một tiếng thở dài nhỏ, như thể là anh thấy nhẹ nhõm hẳn khi biết được điều đó vậy. Anh run run lại gần mình với Kibum, kéo cậu vào lại gần mình và vùi khuôn mặt đang khóc lóc của mình vào bờ vai của chàng trai trẻ hơn.
“Anh xin lỗi… vì em lại phải nhìn thấy anh trong tình trạng xấu xí này,” anh lầm bầm. Kibum ôm lấy eo anh và thủ thì một tiếng ‘không’ nghẹn ngào. “Đừng lo lắng về điều đó nữa, hyung ạ. Em yêu hết tất cả mọi trạng thái của anh mà.”
Jonghyun bắt đầu lầm bầm ‘xin lỗi’ liên tục bằng một giọng nói nhỏ nhẹ và Kibum phải xoa xoa lưng anh để làm anh bình tĩnh lại. Cái ôm quanh eo cậu của chàng trai lớn hơn được siết chặt vào hơn trong mỗi phút giây trôi qua và Kibum không có dũng cảm để bảo anh buông ra nữa. Dù sao thì cũng không phải như kiểu là cậu bận tâm đến nó đâu.
“Anh… trước đó đã từng có một cô bạn gái,” Jonghyun bắt đầu và Kibum rất ngạc nhiên khi anh lại có thể mở lòng nói về cô ta đến thế. “và vào lúc này thì chúng ta hãy nói rằng chuyện đã không diễn ra tốt đẹp cho lắm…”
Kibum muốn ngăn anh không kể cho cậu thêm một chút nào nữa, ngăn anh nhớ lại những kí ức xấu và phải trải qua từ nỗi đau không mong muốn, nhưng Jonghyun đã dịu dàng thủ thỉ vào cổ cậu, tiếp tục câu chuyện của mình.
“Anh đã có thể hoặc không thể… làm một người bạn trai tốt đối với cô ấy cho lắm. Dường như chỉ là anh không thể nào biết được cô ấy muốn gì. Anh đã làm hết tất cả mọi thứ chỉ để làm cô ấy vui, nhưng anh nghĩ chắc nó vẫn chưa là đủ cho cô ấy.”
Kibum âu yếm hôn lên thái dương anh và vỗ vỗ lưng anh. Jonghyun hít thở một hơi run run và tiếp tục,
“Anh đã thực sự rất là trẻ con lắm, anh nghĩ là đến giờ thì chắc anh vẫn như vậy thôi, cho anh xin lỗi nếu chuyện đó có làm em khó chịu, Kibum à,” anh bị Kibum cắt lời nói một câu ‘không’ nghiêm túc, trước khi anh tiếp tục, “và cô ấy đã muốn kết thúc tất cả mọi thứ với anh. Anh nghĩ là anh đã yêu cô ấy sâu đậm vào lúc ấy quá và anh đã cảm thấy như thể là cô ấy là người duy nhất mà anh từng có thể tìm và anh đã cầu xin cô ấy đừng rời xa anh. Lúc đó anh đã khóc lóc thật xấu xí biết bao,” anh hổn hển cười lớn, “và có lẽ là đó là cuộc cãi vã cuối cùng cho cô ấy để kết thúc mối quan hệ của tụi anh. Anh đã thực sự phải rất xấu xí vài lúc đó lắm và anh vẫn nghĩ tới ngay giờ đây thì anh vẫn vậy thôi.”
“Không, anh thực sự rất điển trai và hấp dẫn lắm đấy,” Kibum cắt lời anh.
“Jinki hyung nói là anh ấy thường thấy anh đang xao nhãng như một thằng ngốc, và anh đã thực sự không có nghĩ đến chuyện đó vào lúc bắt đầu đâu, nhưng sau đó anh đã nhận ra và ừ, anh đã và đang làm điều đó đấy. Anh đã cố dừng nó lại, anh không muốn làm mọi người phải lo lắng và anh đã dựng nên một bức tường rất vững chắc trong tâm trí mình để ngăn hành vi đó liên lụy đến cuộc sống của anh. Còn giờ thì anh nghĩ là bức tường đó bị phá vỡ mất rồi.” Anh lại cười phá lên.
Kibum xoa rối mái tóc anh. “Hyung?”
“Mm?”
“Đôi lúc có cảm thấy bất an thì cũng ổn thôi mà, nhưng hãy đừng để nó điều khiển tâm trí anh. Em ở đây với anh và em không muốn anh nghĩ cái gì khác nữa. Em sẽ không rời anh đi vào bất cứ lúc nào sớm đâu và em thấy hài lòng với những gì mà chúng ta có ngay giờ đây rồi. Anh có đang tỏ ra trẻ con hay trưởng thành thế nào, thì em yêu cả hai mặt đó. Đừng có lúc nào cũng ngờ vực về điều đó nữa.”
“Sao đêm qua em lại bỏ đi thế?” Jonghyun hỏi cậu. “Nó có làm em giận không? Với những gì cô ấy nói ấy? Em đã nghe thấy cô ấy rồi, phải không?”
Kibum thở dài. “Em không có giận đâu, hyung. Em nghĩ… chắc là vì anh đã và đang tỏ ra kì lạ được một lúc rồi, anh biết không? Và rồi ta đáng ra nên tổ chức tất cả các sự kiện trong vui vẻ nhưng rồi em tìm thấy ai đó em không biết đang nói những thứ mà em không có hiểu ở anh. Em nghĩ tâm trí em đã phải trở nên hơi có chút mơ hồ và em cần có thời gian để tự nghĩ suy tất cả mọi chuyện…”
“Anh đã đá cô ấy ra. Anh thề, Kibum, anh không có gì với cô ấy hết—”
“Hyung, anh đã nói điều này trước đó rồi,” cậu ngăn anh lại, “và em tin anh. Em xin lỗi nếu em đã từng có nghi ngờ anh, em vẫn còn là một đứa trẻ và đây là trải nghiệm đầu đời của em trong mối quan hệ thực sự nên là tâm trí em nó cũng đang tỏ ra kỳ lạ và không thấu đáo đấy thôi.”
“Em còn nhớ món quà anh được nhận vào sinh nhật mình không, Kibum?”
Chàng trai trẻ hơn tưởng nghĩ lại trong vài giây, “cái túi giấy đựng chocolate đó à?”
Jonghyun ậm ừ. “Cô ấy đã tặng anh chiếc túi đó. Anh đã muốn kể cho em nghe trước đó nhưng anh không biết được liệu em có thích nó hay không nên cuối cùng thì anh đã giấu đi sự thật đó. Anh rất xin lỗi về điều đó.”
“Không, dừng nói xin lỗi đi, nghiêm túc đấy. Chẳng có gì trong chuyện này là lỗi của anh cả, hyung ạ.”
“Và bữa ăn tối đoàn tụ lần ấy… cô ấy đã có ở đó. Cô ấy bảo cô ấy muốn quay lại với anh nhưng anh nói rằng anh đã có một cậu bạn trai rồi. Cô ấy không muốn tin vào điều đó và cổ cứ tiếp tục khăng khăng đòi chuyện đó thôi. Cô ấy đã nhắn tin và gọi cho anh không biết bao lần liền, nhưng anh thề là anh đã không có trả lời cô ấy, và rồi cổ tới đây và chuyện của chúng ta là như thế này đấy.”
Kibum cảm thấy thật tồi tệ. Có thể là thực sự rất tồi tệ thì đúng hơn. Đáng ra là cậu phải nên ở lại đêm qua và không bỏ anh ở lại một mình. Cậu có thể đã chống lưng cho bạn trai của mình và đứng về phía anh để bảo vệ cho anh rồi. Chứ không phải là chạy trốn đi và rồi lại đi nghi ngờ anh như thế.
“Sao anh lại biết là em bỏ đi thế, hyung?” Cậu không thể làm gì khác ngoài việc cảm thấy tò mò.
“Anh đã nghe thấy tiếng chìa khóa của em rơi xuống và cũng có cả một chiếc bánh ở trước nữa… Anh xin lỗi vì cô ấy đã phá hỏng mất ngày kỉ niệm. Ừ thì, anh là lý do nên là anh không thể nào trách cô ấy được.”
“Chúng ta đều đã phải trải qua một khoảng thời gian tồi tệ rồi, tất cả chỉ có thế thôi. Đêm qua em đã tới nhà của Minho và cậu ấy đã khuyên em nên nghe anh thổ lộ hết đã. Em cảm thấy thật tồi tệ làm sao và em đã gọi cho bố. Ông đã khuyên em phải suy nghĩ mọi chuyện thật thấu đáo ở trong đầu của mình.”
“Em có ổn với Minho không vậy?” Jonghyun hỏi cậu, giọng nói như líu lại vào. Kibum liếc nhìn vào anh và cười mỉm vào đôi mắt nửa nhắm nửa hở của anh. “Có. Tụi em ổn.”
“Thế là… tốt rồi.”
.
Kibum cảm thấy được hơi thở ổn định và cậu cười khúc khích. “Vẫn lo cho Minho khi cậu ấy đang bối rối như thế này lắm…”
Jonghyun đã ngủ và Kibum thấy vui vì cậu có thể ngủ được thoải mái hơn rồi. Gánh nợ và cái chau mày ở trên mặt anh đã biến mất đi rồi đấy.
“Ngủ ngon nhé, hyung.”
.
♥
.
.
Kibum đang lau dở nước ra khỏi tay mình khi cánh cửa được gõ vào. Còn Jonghyun vẫn đang yên bình ngủ ở trong phòng.
Mở cánh cửa ra, Kibum ngạc nhiên khi tìm thấy Jinki đang đứng ở đó với một cái chau mày ở trên mặt anh.
“Hyung?”
“Này. Mọi chuyện có ổn không đấy? Jonghyun đã ổn chưa?”
“Vâng, giờ mọi chuyện đã ổn rồi. Anh vào nhà đi, hyung.” Kibum gửi cho anh một nụ cười nhẹ trong lúc mở rộng cánh cửa ra vào hơn. Jinki bước vào bên trong và nhìn quanh ngôi nhà.
“Anh ngửi thấy có gì đó thơm ngon lắm,” anh nói nhỏ nhẹ. Kibum cười phá lên. “Vâng, là em đang nấu ăn. Dù sao thì Jonghyun hyung vẫn đang ngủ say lắm.”
“Nó đã diễn ra như thế nào vậy? Cậu ấy có phát khùng lên không?” Jinki hỏi, ngồi xuống lên chiếc ghế bành. Kibum cười mỉm và gật đầu. “Anh ấy đã còn tồi tệ hơn cả em nghĩ anh ấy sẽ thế nào đấy. Anh ấy đã cứ tự trách bản thân mình vì đã gây nên mọi chuyện và em cảm thấy thật sự là quá tồi tệ vì đã bỏ anh ấy đi như thế. Em cảm ơn anh rất nhiều, hyung, vì đã làm một người bạn tốt đến vậy.”
Jinki lắc đầu, “đừng nhắc đến nó nữa. Em đã xử dẹp vụ này như thế nào vậy?”
“Em chỉ cam đoan với anh ấy rằng mọi chuyện sẽ ổn và em sẽ không rời xa anh ấy nữa. Cuối cùng thì là anh ấy đã kể hết cho em nghe về cô ấy.”
Jinki trông có vẻ rất ngạc nhiên đến diệu kỳ. “Cậu ấy làm thế sao? Lần đầu tiên luôn đấy.”
Kibum cười mỉm và gật đầu. “Dù sao thì em cũng thấy vui lòng rồi. Em muốn anh ấy nên mở lòng mình với em hơn nữa.”
“Ừ, cũng đến lúc rồi. Nhưng mà em không có nghĩ—này, anh nghĩ là nồi súp của em đang sôi sùng sục lên đấy!”
Kibum nhăn mặt vào lại rồi chạy lại vào trong phòng bếp để hạ thấp lửa xuống. Cậu vẫn còn đang phải dọn những mảnh thủy tinh vỡ và đống giấy văng bừa bãi ở trong phòng khách. À, cậu đã quên béng mất những vết cắt trên tay của Jonghyun.
“Sẽ mất thời gian rồi đây,” Kibum tiếp tục, cầm lấy chiếc túi rác nhựa ra để cho rác vào, “nhưng rồi nó sẽ phục hồi thôi.”
Jinki cười mỉm và gật đầu đồng ý, trước khi anh cúi người xuống để giúp cậu dọn dẹp.
.
♥
.
.
Jonghyun thức giấc với một cái giật mình và anh bắt đầu nhìn quanh để kiếm được bất cứ hình bóng nào đó của bạn trai mình. Những ý nghĩ tiêu cực đang suýt nữa chiếm trọn hết mất tâm trí anh nhưng khi anh nghe thấy tiếng người nói chuyện rì rào nhỏ nhẹ và cũng có cả mùi của thứ gì đó đang sôi nữa rồi, thì Jonghyun cảm thấy bản thân lại an tâm hơn hẳn.
“Kibum-ah?” Anh đẩy cánh cửa phòng ra và bước ra ngoài, chỉ thấy được có mỗi Kibum đang lau sạch bàn cà phê và Jinki thì đang quét sàn nhà.
“Ồ, chú đã tỉnh dậy rồi!” Jinki la lên, một nụ cười rộng tươi rói hiện lên trên mặt anh ấy.
“Anh có đói không, hyung? Em đã làm một ít súp rồi đấy.”
Jonghyun chỉ có thể biết gật đầu mình cho qua vì tâm trí anh giờ vẫn đang rừ rừ suy nghĩ tại sao Jinki lại đang ở đây. “Ưm, hyung, sao anh lại ở đây vậy…?”
“Ồ, thế là, chú không còn bao giờ mời anh đến thăm chú thật rồi đấy à, hả?” Jinki giả vờ làm một khuôn mặt bất mãn và Jonghyun nhanh chóng chối bỏ điều đó. Kibum nhìn trừng trừng vào Jinki vì cái tội dám tỏ ra như thế trong khi đầu óc của Jonghyun vẫn còn đang chao đảo lờ mờ với bất cứ một ý nghĩ không mong muốn nào đó. Jinki nhe răng ra cười hối lỗi và tiếp tục với công việc quét sàn của mình.
“Anh chỉ muốn tới thăm cậu và kiểm tra xem cậu đang như thế nào thôi.”
Jonghyun cảm thấy có một nụ cưởi khẽ cong lên trên mặt mình và anh bước tiến gần vào người kia, ôm chặt lấy anh ấy. “Em cám ơn anh, hyung. Anh là tuyệt nhất đấy.”
Jinki nhìn chằm chằm vào anh đầy ngờ vực. “Chú đã thực sự nói câu đó ra thật sao? Lần đầu tiên đấy!”
Jonghyun đỏ mặt và ngại ngùng xoa xoa sau gáy mình, “ưm,”
Kibum vừa bước đến gần chỗ anh vừa cười phá lên, cầm lấy cánh tay người kia và bắt đầu kéo anh ấy vào trong phòng bếp. “Jinki hyung, đừng có mà xấu tính thế chứ! Anh ấy vừa mới tỉnh giấc thôi mà và tâm trí anh ấy thì vẫn còn đang trống rỗng lắm đó!”
Cậu ra lệnh cho Jonghyun ngồi xuống ghế tựa và đưa chiếc thìa cho anh; bát súp còn đang âm ấm hiện ra ở trước mặt anh. Jonghyun liếc nhìn vào cậu, gửi cho cậu một nụ cười mỉm nhẹ tuy mỏi mệt nhưng vẫn đầy biết ơn rồi ăn lấy ăn để bát thức ăn. Đôi mắt của Kibum lại bắt gặp hình ảnh của những ngón tay của anh và cậu nhanh chóng cầm lấy đống băng gạc vết thương trước khi cậu có thể lại một lần nữa quên béng đi mất.
Jinki bước vào trong phòng bếp không lâu sau đó và ngồi đối diện với anh, nhìn anh đang húp sụp món súp ngon lành xuống. Jonghyun gửi cho người kia một ánh nhìn chằm chằm khó hiểu và Jinki vẫn tiếp tục nhìn trên mặt của anh.
“Có- có gì đó ở trên mặt em à?” Jonghyun hỏi nhỏ nhẹ, tông giọng trầm trầm. Jinki không thích tình trạng mà cậu này đang ở trong một chút nào cả; thật mẫn cảm và thiếu tự tin làm sao. Đây không phải là một Jonghyun của thường ngày nữa. Nhưng, giống hệt như Kibum đã nói trước đó: nó sẽ phục hồi lại thôi.
“Em ổn không, bạn hiền?” Jinki nhỏ nhẹ hỏi, một bàn tay vươn ra để nắm lấy tay của Jonghyun. Anh ấy gửi cho anh một nụ cười mỉm dịu dàng trấn an và xoa xoa ngón tay cái của mình lên đầu gối của người kia. Jonghyun bỏ chiếc thìa ra và do dự gật gật đầu mình. “Em hi vọng là ổn.”
“Chú phải sớm phục hồi đấy nhé. Anh đang chuẩn bị một buổi ngủ qua đêm dành cho chúng ta rồi đấy.”
Jonghyun nở ra một nụ cười nhẹ. “Anh không có nghĩ là chúng ta đã quá già để có một buổi ngủ qua đêm rồi đấy à, hyung?”
Jinki nhún vai. “Ngủ qua đêm thì làm gì có giới hạn tuổi chứ. Chúng ta cần thời gian thân thiết bên nhau hơn đấy, bạn hiền ạ. Chỉ có anh, chú, đống thịt gà, và bia thôi.”
Cười phá lên một tiếng nhỏ nhẹ, Jonghyun gật đầu. “Ừ, chắc chắn rồi. Đúng chuẩn hệt như ngày xưa đấy anh.”
Jinki nghiêng cằm mình lại thẳng về phía cái bát. “Ăn xong súp của mình đi trước khi nó nguội mất đi đấy.”
Jonghyun gật đầu và thì thầm một câu nhỏ, “cảm ơn anh.”
.
♥
.
.
Jonghyun nhìn chằm chằm vào đống băng gạc đa dạng sắc màu được cuốn quanh những ngón tay của mình trong lúc lắng nghe tiếng Kibum đang rửa bát đĩa. Anh đang nằm xuống chiếc ghế bành, chiếc tivi đang kêu rè rè tiếng nhỏ, và bóng đèn treo trần phòng khách thì đang lờ mờ chiếu sáng.
Thoải mái thật đấy.
Có tiếng kêu rè rè trầm đều từ chiếc tivi nhưng mà anh thậm chí còn chẳng thèm xem nó một chút nào cả. Cũng có những tiếng ậm ừ nhỏ nhẹ thoát ra từ đôi môi của Kibum trong khi cậu đang lau khô đống đĩa và lau dọn sạch sẽ quầy bếp. Còn Jinki thì đã quay về nhà của chính mình sau khi hứa với Jonghyun về những cốc gà rồi.
Thật là yên ắng làm sao. Nhưng lại không phải là sự yên ắng ngượng ngùng.
Jonghyun chưa từng cảm thấy bình tĩnh như thế này đã được một lúc lâu rồi.
Có gì đó thấy kì lạ lắm. Đó là dòng máu ấm đang chảy qua lồng ngực mình, gửi trọn đến khắp cơ thể anh cái cảm giác tuyệt vời và Jonghyun cảm thấy như thể là mình chẳng còn chút xương nào ở trên người nữa vì anh thậm chí còn chẳng muốn di chuyển một chút nào hết.
Tất cả những gì anh muốn làm bây giờ chỉ còn là tiếp tục nằm dài ở đó, lắng nghe những tiếng âm thanh và để tâm trí anh đi lang thang đến với thế giới tưởng tượng của mình. Tới thế giới nơi mà không còn có cái gì để mà bận tâm và chẳng có gì đáng phải nghĩ đến.
.
“Hyung?” Kibum ló ra từ đằng sau chiếc ghế sofa và Jonghyun mở mắt mình ra. Anh thậm chí còn chẳng nhớ được mình đã nhắm chúng vào từ lúc nào. Trả lời bằng một tiếng ậm ừ nhỏ yếu, Jonghyun nhìn trong lúc Kibum dạo bước quanh ghế sofa rồi ngồi khuỵu gối xuống ra trước mặt anh.
“Anh có ổn không? Buồn ngủ rồi sao anh?” Cậu thì thầm nhỏ nhẹ, ngón tay vén những lọn tóc ra không cho chọc vào mắt của Jonghyun. Chàng trai lớn hơn dịu dàng cười mỉm và gật đầu, trước khi có một cái ngáp thoát ra từ miệng anh.
Kibum cười khúc khích, vỗ vỗ nhè nhẹ vào má anh rồi thủ thỉ, “thế thì ta hãy để anh lên giường ngủ thôi nào.” Jonghyun để cho Kibum làm hết mọi việc cho anh vì anh cảm thấy trong cơ thể mình không còn một chút sức lực nào nữa. Chàng trai trẻ hơn khoác tay mình ra ôm quanh người anh và dẫn anh đi thẳng về phía phòng ngủ, giúp anh nằm được xuống dưới những lớp chăn dày.
“Em đi đâu thế vậy?” Jonghyun thì thầm, mặc cho đôi mắt của mình đang nhắm vào được nửa rồi. Kibum cười mỉm, “đi vệ sinh chút thôi.”
Jonghyun cười khúc khích, không thể tự mình cười phá lên được nữa vì anh cảm thấy thực sự là quá buồn ngủ lắm rồi.
Anh không tài nào biết rõ được anh đã chìm vào giấc ngủ được bao lâu nhưng khi Kibum đang cùng anh nằm ở dưới lớp chăn ấm, thì anh đã lại tỉnh giấc mất rồi.
“’Bum?” Anh dịu dàng gọi cậu, giọng anh chẳng to hơn được một tiếng thì thầm là bao nhiêu. Kibum ôm ấp anh lại vào gần mình, ậm ừ khó hiểu.
“Bây giờ anh muốn được bay lượn đâu đây quá,” anh tiếp tục thì thầm. Kibum cưng nựng lấy má anh, “và tại sao lại là như thế vậy anh?”
Jonghyun cười mỉm rồi nhe răng ra cười nửa miệng và yếu ớt lắc đầu. “Anh không biết,” anh vùi mặt mình vào trong gối ngủ, “nhưng giờ thì anh thấy thật là thoải mái làm sao…”
“Anh không thấy buồn ngủ sao?” Kibum hỏi anh. Jonghyun gật đầu. “Anh có. Nhưng mà anh vẫn không muốn ngủ vào ngay lúc này đâu…”
“Tại sao?”
“Anh không biết.” Jonghyun thì thầm.
Kibum cười khúc khích và dịu dảng đưa đầu của Jonghyun ra phía ngực mình. “Để cho em âu yếm anh đi nào, hyung.”
Jonghyun để lộ ra một nụ cười mỉm nhẹ và ậm ừ đầy thích thú. Anh thực sự rất ư là buồn ngủ lắm rồi đấy nhưng mà anh cũng thấy mình còn tỉnh chán lắm. Cảm giác cứ ngỡ như là anh đang cố giữ sâu trọn lấy khoảnh khắc này vậy.
“Hyung?” Kibum lại dịu dàng gọi anh để không quấy phiền anh nếu như anh đã có ngủ say mất rồi. Jonghyun ậm ừ khó hiểu.
“Ngày mai anh có muốn có một buổi hẹn hò không?”
“Ngày mai sao?” Jonghyun đáp lại, chỉnh lại đầu mình cho ổn hơn. Anh nghe thấy tiếng Kibum ậm ừ và Jonghyun thì chỉ đơn thuần là gật đầu đáp lại.
“Sẽ tuyệt lắm rồi đây,”
“Vâng. Để bắt đầu lại mọi chuyện đó ấy mà,” Kibum thủ thỉ, đặt một nụ hôn nhẹ lên đầu của chàng trai lớn hơn. Jonghyun thốt ra một tiếng thở dài nhỏ và rúc rúc mình vào gần hơn, yếu ớt thì thầm một câu ‘Anh xin lỗi’. Kibum siết chặt cái ôm ở quanh anh lại vào lắc đầu bảo không.
“Đó không phải là lỗi của anh đâu, hyung. Dừng nói xin lỗi đi.”
“Vẫn…” Jonghyun cố cãi lại cho dù anh đã buồn ngủ lắm rồi. Kibum ra lệnh cho anh im lặng và bảo anh đi ngủ đi.
Jonghyun thì thầm thêm một câu ‘xin lỗi’ nhỏ nhẹ khác rồi tiếng ngáy nhỏ được thoát ra khỏi bờ môi của anh. Kibum ậm ừ, ôm chặt lấy anh hơn để chứng tỏ rằng cậu đây vì anh rồi.
.
♥
.
.
Hôm nay Jonghyun đã có cực kỳ nhiều điều vui. Đã được một lúc kể từ lần cuối cùng bọn họ đi một buổi hẹn hò rồi nên là nó thực sự làm anh thấy thư thái lắm. Anh quên đi hết tất cả và điều duy nhất còn hiện trong tâm trí anh chỉ còn là Kibum, Kibum, và Kibum.
Bọn họ đã dành ra rất nhiều tiền đi xem phim, và rồi Kibum nắm lấy tay anh dẫn thẳng đến khu vui chơi tiền xu, rồi bọn họ tự hưởng cho mình ở bao nhiêu là món đồ ăn đường phố khác nhau.
Cánh cửa được đóng lại sau lưng họ và Kibum ngồi sụp xuống trên chiếc ghế sofa, cảm thấy toàn thân thật mệt mỏi làm sao nhưng nụ cười thì chắc sẽ không rời xa khuôn mặt cậu đâu. Jonghyun nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu từ một bên và chỉ nhìn chàng trai trẻ hơn đang cười mỉm thật rộng tươi thôi là anh cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Anh treo áo khoác của hai người lên đã rồi tự xin phép cho mình vào phòng tắm để làm sạch bản thân. Hôm nay cả hai người đúng là đều có ướt đẫm hết mồ hôi ở trên người vì tất cả những cuộc chơi và tiếng cười thật đấy nhưng Jonghyun sẽ chẳng muốn có gì khác đâu.
Dòng nước ấm từ từ chảy xuống cơ thể của anh, làm những thớ cơ đang đau mỏi của anh kia được thả lỏng và Jonghyun thở dài trong sự hài lòng. Hôm nay anh cảm thấy thật là thoải mái làm sao. Tất cả là đều nhờ có công sức của bạn trai anh mà cả.
Anh nghe thấy rõ được tiếng cửa buồng tắm được mở ra và đột nhiên có một đôi cánh tay anh đang ôm lấy quanh eo anh và có một khuôn mặt tựa chặt lên bờ vai anh. Jonghyun giật bắn mình vì ngạc nhiên và cười khúc khích.
“Em đang làm gì ở đây vậy?” Anh vỗ vỗ vào hai cánh tay đang ở trên bụng anh của Kibum và chàng trai trẻ hơn chậm rãi hít thở.
“Em có thể nhập hội với anh được không?”
“Em đã ở đây rồi. Em nghĩ là anh còn có lựa chọn nào khác nữa không?” Jonghyun trêu, cảm thấy Kibum đang nơi lỏng ra cái ôm vào anh của mình. Anh đang nghĩ tới chuyện sẽ quay người lại và ôm lấy chàng trai trẻ hơn ở trong vòng tay anh rồi đấy, nhưng mà Kibum lại có thể có một sáng kiến hay hơn nhiều.
Có một bàn tay đang di chuyển xuống từ bụng của anh, cù nhè nhẹ vào xương hông của anh và Jonghyun hít vào một hơi đột ngột khi bỗng có một lòng bàn tay đang bọc lấy quanh ‘cậu bé’ đang chưa cương lên lắm của mình.
“K-Kibum-ah?”
“Vâng, hyung?” Cậu thủ thỉ, cắn nhẹ vào vành tai của Jonghyun trong khi bàn tay cậu di chuyển lên xuống, chậm rãi cầm lấy cái ‘vật thể’ đang cương cứng lên kia. Jonghyun làu bàu, giữ người mình lại bằng một lòng bàn tay úp ngược vào tường.
“Em- Em đang làm gì vậy?” Anh thở dốc, từ từ cảm nhận được cơ thể mình đang nóng lên vì cái chạm nhẹ nhàng ấy. Kibum thốt lên một tiếng cười khúc khích trêu đùa và ậm ừ đầy ngây thơ.
“Em đã bảo anh là em đang tắm cùng với anh rồi mà, đúng không?” Cậu thủ thỉ, cầm lấy phần đáy ở ‘thằng nhóc’ của anh và gửi vào đó một cái bóp mạnh bạo. Jonghyun kêu gào lên.
Dòng nước vẫn đang từ từ chảy xuống cơ thể của họ và cùng với những hơi thở nóng bỏng phả vào tai; Jonghyun vào lúc này thì không thể nào còn kiềm chế bản thân của mình được nữa. “Kibum-ah, dừng đi,” anh van nài, dũng khí của anh đang có rúm lại vào mất rồi. Kibum dừng lại thật và Jonghyun mở mắt mình ra, chỉ có thấy mỗi chàng trai trẻ hơn đang đứng ở trước mặt mình.
Kibum dễ dàng ôm trĩu lấy quanh cổ của Jonghyun xuống, sượt qua môi của hai người với nhau trong cái chạm nhẹ nhàng nhất và cười toe toét. “Hyung. Ta chưa bao giờ từng có thử một lần ân ái trong phòng tắm đâu đấy.”
Jonghyun ôm lấy ôm để vào eo cậu, siết lấy da thịt của cậu và Kibum cố tình thốt lên một tiếng rên nhẹ vào môi anh. “Sao mà em lại trở nên nghịch ngợm thế vậy?” Jonghyun hỏi cậu, lần theo hai bên hông cong rồi hai lòng bàn tay của anh đặt yên vị trên hai bờ mông tròn của cậu.
Kibum gửi cho anh một ánh mắt ngây thơ và nhún vai. “Chỉ là em muốn thử thôi.”
Chàng trai lớn hơn nhấc bổng cậu lên bằng cách vòng hai tay mình xuống dưới hai đùi cậu, và Kibum vòng chân mình lại quanh phần lưng dưới của Jonghyun, ép lấy dương vật của hai người lại vào nhau. Jonghyun kiềm chế một tiếng rên rỉ lại và Kibum hôn phớt lên môi anh. “Đừng kiềm chế nó mà, hyung.”
Jonghyun ép người cậu lại vào bước tường và anh cảm nhận được những ngón tay đang luồn vào giữa mái tóc ướt đẫm của anh, gửi vào da đầu anh một cái mát xa khoan khoái. Anh hổn hển hít thở qua cánh mũi của mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang thách thức của Kibum và rướn lên phía trước để hôm vào bờ môi của cậu.
Chàng trai trẻ hơn lập tức hé miệng của mình, khiêu khích Jonghyun thâm nhập vào sâu hơn và Jonghyun gào lên vào trong khuôn miệng cậu. Lưỡi của hai người thắt vào nhau và Kibum vô thức mân mê lòng bàn tay mình đến ngực của Jonghyun, xoa xoa làn da ở trên đó. Jonghyun cong gù người mình lại và Kibum ngửa đầu mình ra đằng sau, rên rỉ vào làn khí dày đặc.
Chẳng mất quá được bao lâu trước khi Kibum đã có ba ngón tay được đưa đẩy ở bên trong mông và cậu ngọ ngoạy cái hông của mình, thèm muốn một thứ gì đó to hơn ba ngón tay kia. Cậu ẫm khuôn mặt của Jonghyun lên bằng hai bên lòng bàn tay của mình, thì thầm bảo ‘nữa đi’ rồi lại bắt đầu vào một nụ hôn vụng trộm khác.
Jonghyun đặt ‘thằng nhóc’ của mình ra trước cái lỗ hậu đã đỏ hồng lên rồi kia và đẩy vào bên trong, moi móc kiếm tìm một tiếng rên gợi dục từ bạn trai của mình. Kibum chẳng tốn chút thời gian để nhún người ở trên dương vật anh và Jonghyun thầm gào hét lên trước chuyển động đầy khêu gợi ấy.
“Kibum, mợ nó, ah,” anh thở hổn hển. Kibum nhìn anh và cố tình thốt lên những tiếng ‘ah’ khàn đặc kia trong lúc cậu đang van nài anh ép mình vào tường và làm tình tiếp đi. Jonghyun cầm lấy phần sau của hai bên đầu gối cậu, thả vòng chân của Kibum ra khỏi cơ thể mình ra và chàng trai trẻ hơn mở mắt mình ra đầy khó hiểu.
Jonghyun ép cậu vào bên bức tường và anh đẩy hai bên đầu gối kia lên ngực anh, và Kibum phải mở to mắt mình ra trước sự dẻo dai của chính mình. Cậu đang bị ép cong người lại làm đôi bởi anh bạn trai hứng tình kia của mình và sớm rồi sau đó thì được làm tình ngược vào với bức tường với một tốc độ cực kỳ nhanh.
Kibum la hét lớn lên, bấu lấy hai cánh tay đang ở trên hai chân mình của Jonghyun vào lại trong lúc cảm nhận được lực ma sát nơi sự giao hòa vào của hai người tạo ra ở bên dưới kia. Tiếng cọ xát nhớp nháp nghe thật nóng bỏng và gợi dục làm sao và Kibum trước kia chưa có bao giờ từng tưởng tượng rằng cậu sẽ thích nó nhiều đến như thế này đâu.
Jonghyun cười khúc khích nhìn vào khuôn mặt được lấp đầy sự khoái cảm kia của cậu và thúc vào trong sâu hơn, làm Kibum phải thét lên trong sự ngạc nhiên thuần khiết. Anh liếm những vệt nước ở trên má Kibum đi, nghe những tiếng va đập nhỏ nhẹ lặp đi lặp lại của hai bên tinh hoàn của anh đang đập vào hai bên bờ mông của Kibum.
Đây là lần ân ái tuyệt vời nhất trần đời và là lần ồn ĩ nhất mà Kibum có thể có.
Jonghyun càu nhàu khi anh nhìn thấy ‘cậu bé’ đo đỏ kia của Kibum đang giật giật trước khi nó xuất ra dòng tinh dịch của chính nó, bắn lên hết phần bụng dưới của hai người họ. Kibum đã có được một khuôn mặt đầy thỏa mãn như thế này rồi và Jonghyun không nghĩ là mình sẽ chịu được lâu hơn thế được đâu.
Kibum nửa nhắm nửa mở nhìn chằm vào anh, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười tuy yếu ớt nhưng mà vẫn đầy khêu gợi và thì thầm, “hãy lấp đầy vào trong em đi, hyung.”
Jonghyun cắn chặt răng của mình xuống trên vai Kibum, bắn hết dòng tinh dịch của mình ra vào bên trong cậu và nó làm Kibum phải ư ử rên nhẹ lên. Rồi sau đó bọn họ sớm tắm nhanh nhất có thể vì hai đôi chân đã yếu mềm rồi và một khi hai người đã lại đang âu yếm với nhau ở trên giường của Jonghyun rồi, chàng trai lớn hơn kia bỗng nhiên phá vỡ sự im lặng.
“Anh không có biết là em lại có thể trở thành con cáo cái bé nhỏ quyến rũ như thế đâu,” anh đùa và Kibum lập tức đã có ngay hai chấm hồng đáng yêu trên khuôn mặt mình rồi. Cậu giữ nguyên cái biểu cảm lạnh lùng ấy và nhún vai.
“Em còn có thể quyến rũ hơn cả những gì anh sẽ biết được đấy.”
“Anh đang hóng điều đó lắm đấy nhé em,” Jonghyun thì thầm rồi chớp chớp mắt ngạc nhiên khi Kibum bỗng nhiên ngồi ở trên anh, đã thế lại còn đang ngồi thẳng ở trên dương vật của anh nữa.
“Thế thì anh sẽ nói gì về một hiệp thứ hai nữa thế vậy, hyung?”
“Lưng em nó có ổn không vậy?” Jonghyun hỏi, nhấc hai lòng bàn tay của mình lên đặt vào hai bên hông cong kia. Kibum nhún vai, “ngay giờ đây thì em cần anh nhiều hơn.”
Rồi cuối cùng thì hai người lại cuốn vào nhau như một đôi thỏ thêm hai hiệp nữa và một khi Kibum đã ngà ngà ngủ say, rúc rúc mình ở dưới cằm anh rồi, thì Jonghyun thở dài trong lúc có một nụ cười nhẹ đang lơ lửng treo ở trên bờ môi anh. Kibum không phải là tuýp người sẽ tùy tâm giao phó cho anh cho dù tình yêu của hai người có lớn đến chừng nào chăng nữa mà chỉ có là im lặng thôi, vậy nên, có một Kibum đang tỏ ra như thế này thì đã chứng tỏ được rằng Kibum thực sự không có ý định sẽ bỏ rơi anh sớm muộn hay là sau đó gì đâu.
Với những hiệp trong lần ân ái ấy giữa bọn họ, Jonghyun chắc chắn được rằng Kibum là đang cố gắng tách anh ra khỏi sự cô đơn, không cho anh suy nghĩ viển vông đâu đó để rồi anh sẽ không phải nghĩ bất kỳ một chuyện kỳ lạ đó và đưa ra những kết luận thật là quá tồi tệ như trước kia. Và có thể nó đã làm tình yêu của Jonghyun dành cho cậu ngày càng thêm sâu đậm mất rồi.
Anh ngay giờ đây không thể nào tưởng tượng được nổi cuộc sống của anh rồi phải trôi đi như thế nào nếu như Kibum có rời bỏ anh mà đi thật đâu.
Jonghyun hôn phớt lên đỉnh đầu của Kibum một lúc thật lâu, như thể là anh đang trút xuống trọn vẹn hết tất cả cảm xúc của mình chỉ cùng với nụ hôn giản đơn đó vậy. Kibum ậm ừ mơ ngủ và rúc rúc mình vào gần hơn, hai cánh tay ôm lấy anh thật chặt và Jonghyun cười khúc khích lên vì điều đó.
Thậm chí là vào lúc cậu đang bất động ngủ say lắm rồi, cậu vẫn cố gắng thuyết phục Jonghyun rằng cậu đang ở đây với anh.
“Cảm ơn em nhiều lắm, tình yêu của anh.” Jonghyun thì thầm, vuốt ve khuôn mặt của Kibum như thể cậu là tạo vật mong manh nhất trong cả thế gian này vậy.
.
♥
.
.
Kibum nhảy bước chân sáo; nếu mà hạnh phúc có thể chăm một bông hoa lớn lên được, thì những bước chân sáo của cậu sẽ được lấp đầy bởi bao nhiêu là bông hoa sặc sỡ sắc màu mất rồi.
Taemin nhìn cậu từ đằng sau và đảo đảo mắt mình. Bạn của cậu ấy thật rõ là kỳ lạ thật mà. Quá là kỳ lạ lắm luôn.
“Yah, cái thằng khùng kia!” Taemin gọi và Kibum bất ngờ dừng lại theo thật. Cậu liếc nhìn vào người kia, khuôn mặt vẫn chẳng khác gì lúc cậu đang nhảy chân sáo trên suốt con đường đi từ lớp bước ra cánh cổng trước.
“Cậu cần cái gì đó à, Taemin-ah?” Cậu hỏi; giọng nói nghe ngọt ngào như một viên đường vậy.
Taemin giả vờ làm một tiếng nôn ọe ra và dừng lại ở trước mặt cậu, những ngón tay thì chọc chọc vào trán Kibum. “Ờ. Anh cần chú gọi ngay một xe cấp cứu khẩn cấp vì có ai đó đang bị ‘thần kinh rung rinh’ đấy.”
“Tớ có nên không? Là ai thế? Chúng ta phải giúp người đó đấy, nhanh lên dùm!” Kibum quan tâm hỏi, ngón tay móc điện thoại của mình ra định bấm bấm. Taemin ôm đằng sau gáy của mình lại, đôi mắt nhắm nghiền trong lúc tự lầm bầm với chính mình nhiều hơn, ‘mày ổn mà; mày có thể làm được chuyện này, mày còn khỏe hơn cả cái thằng kia mà’.
“Là chú đấy, cái thằng đần này!” Cậu ấy quát tháo lên, chộp lấy luôn điện thoại của Kibum trước khi cậu có thể gọi được bất kỳ số nào đó. Kibum chớp chớp ngạc nhiên và bĩu môi.
“Cậu đang nói dối tôi thật đấy à?” Kibum nhìn chằm chằm vào người kia.
Taemin gào lên và nắm một bàn tay ở trước ngực mình vào lại, lẩm bẩm bảo ‘bình tĩnh nào’. “Chú! Chú là đang có cái khỉ mợ gì thế đấy, hả?”
“Cái gì mà với tớ cơ?” Kibum hỏi trong lúc cậu đang bất thần ôm má mình vào. Taemin lắc vai.
“Chú đang tỏ ra như là một bà thím bị phấn khích quá độ thật rồi đấy!”
“Anh đang thật là vui quá cơ! Hôm nay anh sẽ có một chuyến đi chơi với Jonghyun hyung đấy!” Kibum la lên, đôi mắt sáng lên trong niềm hạnh phúc. Taemin chỉ thầm lặng giám sát cậu.
“Đi tới đâu?”
“Anh đến giờ vẫn không có biết gì cả. Anh ấy không có kể cho anh nghe.” Kibum bĩu môi. Taemin làm một bộ mặt khó ở, “dừng bĩu môi đi dùm! Nó không có hợp với chú đâu!”
“Sao chú lại có thể phũ phàng với anh thế vậy, Taemin-ah? Anh là anh tổn thương lắm đó!” Kibum giả vờ khóc thút thít và Taemin phải cố gắng hết sức mình không được ném cái cậu kia vào đài phun nước ở ngay sau bọn họ.
“Anh… Khoan đã, anh cần bình tĩnh lại trước đã. Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra,” cậu ấy hít thở, rồi tiếp tục nói, “trông chú có vẻ rất hạnh phúc đấy nhưng mà cũng khùng bỏ mợ ra từ sớm tinh mơ đến giờ và thế là anh đành phải thành cái thằng bạn trời đánh tốt bụng đó để kiểm tra xem chú có bị đập đầu ở đâu và có thể kết luận lại được hay là vì lý do khác đấy.”
Kibum cười toe toét và ôm lấy Taemin ở bên mặt mình, và hôn lên trán của cậu ấy. “Chú đúng là một người bạn tốt đấy, Taemin!”
“Ack! Ngừng làm cái điều đó đi!”
“Dù gì thì, nói chuyện của anh thế là đủ rồi đấy! Còn chú với Minho thì thế nào rồi? Có tiến triển gì không đấy?”
Taemin đơ người lại và liếc ngoảnh đi. “Ừ, ờ có, tốt.”
“Làm ơn tiết lộ thêm tí đi, anh chả hiểu cái gì hết trơn.”
“Ừm, tụi anh… anh nên nói chuyện này ra thế nào nhỉ,” Taemin đứng bất động tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bất kỳ một vật nào đấy khác ngoài Kibum ra, “tụi này là chính thức với nhau rồi.”
Trước sự thay đổi sắc mặt đột ngột của Kibum, Taemin nhanh chóng lấy một lòng bàn tay che miệng mình vào và bịt tiếng kêu ré lên của Kibum vào lại.
“CHÚ ĐÃ KHÔNG KỂ CHO ANH NGHE SAO?”
“THỨ LỖI CHO ANH, NHƯNG MÀ ANH VỪA MỚI KỂ CHO CHÚ RỒI ĐẤY!” Taemin cãi lại, khuôn mặt đỏ phừng lên ngượng. Kibum ôm chặt lấy cậu, “anh thấy thật là vui lắm đó, bạn thân nhất của tôi à! Chuyện này đã xảy ra lúc nào vậy? Kể hết cho anh nghe đi!”
“Ừ, đêm qua tụi anh đã có một bữa ăn tối.” Taemin rủ rỉ; đầu cúi gằm xuống. Kibum hú hét lên; hai lòng bàn tay chắp mạnh lại vào nhau.
“Ù hú! Và rồi? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Mm, hãy- hãy để anh giữ bí mật chuyện này đi mà, mợ nó! Anh đã thậm chí còn chẳng thèm hỏi Jonghyun đã tỏ tình với chú như thế nào rồi đấy!”
“Nhưng mà vẫn—”
“Hôm nay chú không phải là có một chuyến đi sao? Chú đã đóng gói đồ đạc vào chưa?” Taemin cố gắng làm cậu phân tâm và Kibum thét lên.
“Ôi không! Anh vẫn chưa có cất áo len vào! Anh phải đi trước đây, Taemin-ah! Hẹn gặp lại chú vào hai tuần sau nhé!”
Taemin thở dài trong lúc vẫy vẫy tay chào chàng trai kia. Kibum đứng khựng người lại ở gần cổng và hét lớn lên, “và đừng có nghĩ là anh quên chuyện của chú và con ếch đó đấy nhé! Tốt nhất là chú nên kể hết mọi chuyện cho anh đi, được chứ?”
Kibum chạy vội về nhà và Taemin thì đứng đó chỉ biết thở dài đầu hàng.
.
♥
.
.
“Thế, chúng ta sẽ đi đâu vậy ạ, hyung?” Kibum hỏi khi hai người đặt chân xuống bước ra từ chiếc taxi. Mà tại sao Jonghyun lại đưa cậu đến sân bay thế vậy nhỉ?
“Anh muốn cảm ơn em vì tất cả những gì mà em đã làm cho anh và vì ở lại với anh và vì cả tình yêu em đã và đang gửi trọn hết cho anh nữa,” Jonghyun thủ thì, đưa tay mình ra khi hai người đã đến lại gần với chiếc ghế băng dài. Kibum tách môi mình ra, cố gắng cãi lại hay là hỏi câu gì đó; bởi bản thân cậu thấy khá là mơ hồ thật đấy.
Jonghyun cười toe, hôn phớt lên môi cậu rồi đưa cho cậu hai chiếc vé đi tới—
.
“Paris?”
.
Kibum mở to tròn mắt mình ra nhìn anh và Jonghyun cười phá lên vào mặt cậu. Anh cầm lấy tay cậu và siết chặt nó vào lại, trước khi nở một nụ cười thật là đẹp làm sao. Kibum há hốc miệng, đi theo cùng với Jonghyun từ đằng sau khi chàng trai lớn hơn kéo cậu dậy mà bước đi.
Cậu đặt một tay lên ôm trước ngực mình, cảm nhận được con tim đang đập thình thịch, thình thịch, thình thịch. Mặc cho rằng thời gian sẽ trôi qua đi bao lâu chăng nữa, thì Jonghyun sẽ luôn làm cậu cảm thấy như vậy đấy. Ngần ngại, ngốc nghếch, ấm áp, và rồi lạnh lùng, và rồi đến lúc cậu muốn bay chao liệng khắp đây đó, và bất kỳ một điều tưởng tượng nào đó khác nữa mà Kibum có thể nghĩ ra được.
Nhưng mà nói vậy chứ, người duy nhất có thể làm được điều đó sẽ vẫn mãi chỉ luôn là Jonghyun… và người duy nhất có thể khiến cậu băn khoăn rằng con tim đang đập kia của cậu có ý nghĩa là gì thì cũng chỉ duy nhất là Kim Jonghyun mà thôi.
“Em cảm ơn anh nhiều lắm, hyung. Em yêu anh.” Cậu thì thầm. Jonghyun ngoảnh lại liếc nhìn vào cậu và cười mỉm, ra khẩu miệng một câu ‘anh cũng yêu em’ không ra tiếng. Kibum gửi vào bàn tay cậu một cái siết chặt vào. Cậu tự hỏi tới chuyện rằng tương lai của cậu cùng với Jonghyun rồi sẽ đi về đâu.
.
Chắc là sẽ hạnh phúc lắm đấy.
(written by Jin Mina.)
.
.
The story officially ends.
Translator’s Final Note
Aigoo, vậy là đã đến lúc câu chuyện tình ngọt ngào, có chút trắc trở khá lớn và cuối cùng thì lại ngọt ngào như thủa ban đầu giữa cậu sinh viên và chàng giảng viên cũng đã phải kết thúc rồi.
Thực sự mà nói, mình vô cùng và ngàn lần muốn gửi lời cảm ơn tới tất cả các readers đã theo dõi fanfic Beating Hearts này trong suốt hơn 5 tháng qua. Đây là một sản phẩm mà mình đã khá là tâm huyết, và nhiều thách thức với bản thân nhất. Bởi, mình toàn phải trốn giám thị ở trường vào những lúc buổi trưa đi dịch truyện, haha 🙂 Và xin tiết lộ một sự thật về quá trình dịch fanfic này, đó là mình đã hoàn thành nó trong 2 tháng liên tục và chap cuối cùng của Beating Hearts đã được hoàn thành vào đúng ngày sinh nhật của Jonghyun, và chính ngày ấy, mình đã post đúng chap 11 về sinh nhật của Jonghyun lên LTG? Một sự trùng hợp đầy vi diệu ha?
Và đặc biệt, em muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt tới hai người là chị Shinky và chị Giang Anh. Chị Shinky trong khoảng thời gian gần đây thì có thể đang bận hơn rồi nhưng em vẫn muốn cảm ơn chị vì chị là người đã ủng hộ em, comment cho em những lời lẽ rất chân thành ở những chap đầu và thậm chí là còn giới thiệu fanfic của em lên facebook page của Tịnh Tuyết Lâu nữa. Thực sự đó là một vinh dự tuyệt vời đối với em đó ạ, khi mà chị có thể giới thiệu fanfic của em một cách thật là đều đặn như vậy. Còn chị Giang Anh tuy có thể không lớn bằng Shinky nhưng chị là người đã liên tục like và ủng hộ em ngay từ đầu fic. Em cảm ơn chị vì chị đã theo dõi Beating Hearts trong suốt thời gian qua ạ.
And, last but not least, I specially thank to midoyotvxq unnie, a.k.a the author of Beating Heart. You’ve made a very great and sweet JongKey fanfiction and it’s my honor to be able to translate this story. You also secretly supported me and sometimes asked me about the progress of the fanfiction. You are a great person, unnie. Thanks again and I hope I’ll translate your story again in some day.
Mình khô lời rồi các bạn ạ. Vậy nên, mình xin tái bút ở đây. Hẹn gặp lại mọi người trong những dự án mới của JongKey vào lần sau.
the new project that i posted on LTG’s facebook some days ago, is a JongKey fanfiction.
and it is a fluff, romance and angst (again) fanfiction.
jin mina x JongKey fanfiction, coming soon.
À, mình quên mất. Vì ngày mai mình không thể lên wordpress được, nên đây là lý do tại sao mình lại post bài sớm như vậy.
Happy JongKey’s Day!
see you in the next project, 22.07.16.
from jin mina with <3.
Bạn phải đăng nhập để bình luận.