[Longfic] {2Hyun – Trouble Maker} There’s No Tomorrow (Part 1 – Chap 20)


2Hyun

Translator: Mina

Hope you like it! XOXO!


Chap 20: The Truth Behind his Words

(Sự thật đằng sau lời nói của anh)

         ~Kim Hyuna’s POV~

Tôi đứng đó, trước mặt Jang Hyunseung, trong cái trạng thái mơ hồ và tôi không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Tôi nhìn chằm chằm vào Hyunseung, còn anh ta thì cố gắng kiềm chế sự tức giận của bản thân, “T-tôi xin lỗi… Lẽ ra tôi không nên—“ Tôi tiến lại gần về phía anh ta, còn miệng thì liên tục nói xin lỗi. Nhưng anh ta cản tôi lại, “Đừng có tiến lại gần tôi…” anh ta lẩm bẩm. Tôi nhìn anh ta đầy lo lắng, “Jang Hyunseung… Đừng có mà như thế nữa…”

Anh ta quay người lại về phía tôi, “… Rồi chuyện gì sẽ xảy ra sau tất cả những gì tôi đã nói? Tôi chắc chắn mọi thứ sẽ thay đổi loạn xạ hết lên…” rồi nói. Tôi chỉ biết mím môi lại, anh ta nói đúng. Ngay bây giờ, tuy chuyện này vẫn chưa được lộ ra nhưng thời gian cứ trôi qua thế này… và rồi tôi cũng sẽ phải dừng suy nghĩ về nó thôi. Không, tôi không nên như thế… Chuyện này quá sai lầm rồi… Mày vừa mới nói là mày không hợp với người khác rồi mà, Hyuna… Tôi lùi bước và nhận ra, anh ta đang cố tránh mọi ánh nhìn của tôi. “Tôi sẽ chỉ ở đây thôi…” Rồi tôi ngồi xuống chiếc giường, “…Vì tôi đã nói rồi, tôi sẽ chỉ ở đây để chăm sóc anh, thế thôi!”

“Nếu cô không phiền đổi ý, thì cô có thể đi, tôi không phải là một thằng nhóc nữa… Đi ngay đi!” Anh ta nói với cái giọng điệu đầy lạnh lẽo và đáng sợ. Tôi lắc đầu, “Ý tôi không phải thế đâu… chỉ là những gì anh nói khiến tôi bị sốc thôi…” Tôi nắm chặt vào ga giường. Tôi nghĩ không chỉ có mình anh ta đang bị rối trí đâu. Tôi cũng giống anh ta đấy… “C-chuyện gì nếu… đó là một cách lãng mạn…?” Tôi kiềm chế cảm xúc của mình và hỏi, tôi thực sự tò mò, mong chờ vào câu trả lời của anh ta, chuyện gì sẽ xảy ra nếu yêu một cách lãng mạn nhỉ…

“Mọi thứ sẽ chả khác gì mớ lộn xộn…” anh ta đáp lại. “Mọi thứ sẽ đều bị đổ vỡ cả…” Mắt tôi mở to, đổ vỡ sao? Ý anh ta là sao? “Anh nói thế nghĩa là sao?” Tôi hỏi, và mong câu hỏi của mình được đáp lại. “Mọi thứ tôi đang tiếp tục làm sẽ…”

Tôi không thể hiểu anh ta đang nói cái gì!? Mớ lộn xộn? Đổ vỡ? Những gì anh ta đang làm? Ý anh ta là sao? “Cô sẽ không thể hiểu được đâu, Kim Hyuna.” Rồi anh ta ngồi xuống cạnh tôi.

“Thế thì giải thích đi…” Không phải là tôi thực sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ yêu một cách lãng mạn đâu nhưng mà có ai biết được? Cuộc đời này cũng chả thể nào nói trước được gì cả. Tôi thực sự cũng chả mong đợi gì lắm, “Tôi đi ngủ đây… Đầu tôi đau quá… ah, Kim Hyuna… Cô có thể đến chỗ y tá Choi và nói rằng bà y tá đó đã thắng rồi, được không?” anh ta nhờ tôi, thắng cuộc ư? “Thắng gì cơ?”, tôi lơ mơ hỏi.

“Chỉ cần kể thế với bà già đó thôi…” rồi anh ta lấy gối ôm chặt vào đầu mình. Tôi chỉ biết đứng dậy rồi gật đầu, “Được thôi…” và ra ngoài một cách lặng lẽ. Tôi nhận ra trong cuộc nói chuyện nho nhỏ ấy, có gì đó không ổn với câu nói và hành động của anh ta… Có gì đó được ẩn giấu đằng sau… Tôi có thể nhận ra được điều đó. Tôi lặng lẽ đóng cánh cửa đó lại. Và đi đến tòa nhà của các thầy cô và nhân viên nhà trường.

 

“Vậy là Jang Hyunseung… cuối cùng cũng đầu hàng rồi à?” Y tá Choi quay người về phía tôi và bắt đầu cười lớn. Đột nhiên cô Park xuất hiện, “Chuyện gì không ổn sao, Hyuna?”

“Jang Hyunseung nói là y tá Choi đã thắng cuộc…” tôi nói, cô Park liếc qua y tá Choi, “Y tá Choi? Chuyện này là sao hả?” và chỉ nhíu mày nhìn cô y tá. Y tá Choi cứng người lại, “Chúng tôi cá nhau… Jang Hyunseung và tôi, nếu hôm nay cơn sốt của cậu ta vẫn không giảm… tôi sẽ cho cậu ta về nhà nhưng đến mức đầu hàng thế này rồi thì… tôi đoán mình phải xin phép cho cậu ta thôi…” cô dừng lại và lôi ra thứ gì đó từ ngăn kéo, “Thư đề nghị của Jang Hyunseung đã sẵn sàng…” rồi đưa nó cho cô Park. Mắt tôi mở to, gì cơ? Anh ta phải về nhà sao!? Tôi không định làm như thế… thế thì có khác gì tôi định để anh ta chịu đựng rồi chết chỉ vì cơn sốt không… Nhưng còn câu hỏi kia…

Cô Park cười khúc khích, “Cô thực sự tiến bộ rồi đấy, y tá Choi. Kĩ thuật rất hoàn hảo.” và vỗ tay. “Đừng lo, tôi sẽ cho phép để cậu ta đi…”

Tôi nhìn họ đầy đáng ngờ, “C-có lẽ em phải đi rồi…” rồi hơi cúi người chào. Cả hai gật đầu, “Được rồi, cám ơn em, Hyuna.”

Tôi chỉ biết thở dài… Vậy có nghĩ là câu hỏi của tôi không được hồi đáp sao!? Khoan đã… tôi có thể hỏi anh ta ở trường mà…! Không, mọi người sẽ làm chuyện này thêm rối mất… Tôi phải làm gì bây giờ!? Tại sao tôi lại thấy tò mò thế này!?!?! Tôi xoa xoa má mình, Kim Hyuna… dừng như thế đi! Bây giờ! Ngay bây giờ!

“Kim Hyuna?” Có ai đó gọi tôi, tôi quay người lại để xem, đó là DooJoon và Yoseob. “Có gì không ổn à?” Đây là cái thứ mà người ta gọi là ‘may mắn’ sao? “Uh… em có thể hỏi vài thứ được không?”

Bọn họ nhìn nhau rồi cười, “Về cái gì cơ, Hyuna?” Yoseob hỏi. Tôi cắn chặt môi dưới mình lại, tôi cũng không chắc về chuyện này lắm nhưng… “Em có thể hỏi bọn anh về… Jang Hyunseung, được không?” Chuyện này thực sự rất nguy hiểm rồi! Mắt bọn họ mở to, “Jang Hyunseung!?”

Tôi gật đầu một cách không chắc chắn cho lắm, “Y-Yeah…” DooJoon chỉ chằm chằm nhìn tôi, “Có phải bây giờ có chuyện gì đó đang xảy ra với cái đầu của em rồi không?” rồi cuộn tròn ngón tay của mình ở trên đầu. Tôi gật đầu lần nữa, “Em có vài… câu hỏi…”

DooJoon nhìn Yoseob rồi lại nhìn tôi, “Anh không chắc rằng tụi anh có thể trả lời được hết đâu… nhưng bọn anh sẽ cố gắng…” Nụ cười bắt đầu lộ diện trên bộ mặt tuyệt vọng của tôi, Ah, cám ơn các anh, DooJoon và Yoseob…” Yoseob cười lớn, “Nhìn em thực sự tuyệt vọng lắm í, Hyuna… Nhưng dù sao cũng đỡ hơn khi em cười rồi…” Còn DooJoon thì cười mỉm, “Chúng ta nói chuyện ở đâu đó đi…”

 

       ~Yoon DooJoon’s POV~

“Jihyun-ssi?” Em có đang ở trong cabin không đấy?” tôi hỏi. “Mm, chờ anh nhá, anh có vài chuyện muốn nói với em đấy—“ Tôi chạy nhanh đến cabin của bọn họ. “Jihyun-ssi?”

Jihyun đã chờ tôi sẵn ở bên ngoài cabin, “Cái gì đấy? Có chuyện gì xảy ra rồi?” tôi gật đầu, “Chuyện nguy to rồi. Đây là một vấn đề đó, Jihyun-ssi!” Mắt Jihyun mở to, “V-vào trong đi… Kể cho em xem nào…” Lúc tôi vào trong cabin, tôi thấy Gayoon cũng đang ở đó với cái điện thoại. “DooJoon?”

Tôi cười mỉm, “Hyuna và Hyunseung…” tôi lẩm bẩm. “Chuyện gì đã xảy ra với hai đứa hả?” Tôi hít một hơi dài, đây thực sự là một vấn đề rất lớn. “Cả hai đứa nó đều bị ngã cùng một lúc—“ Tôi kiềm chế mình rồi nói. Tôi như ngừng thở lại. Còn Jihyun và Gayoon há hốc miệng vì kinh ngạc, “CÁI GÌ CƠ?????”

“Làm sao anh biết được, DooJoon?” Gayoon ngồi xuống chiếc đi văng, bên cạnh Jihyun. “Còn ai biết chuyện này nữa không?”

Tôi đáp lại, “Chỉ có anh, Yoon DooJoon và hai cô nương đây thôi…”, “Nhưng cả hai đứa… vẫn còn mơ hồ lắm… Anh có thể thấy được cảm xúc đó trên mặt Hyuna… Một lúc trước đó, cô nàng đã hỏi anh về Hyunseung… Tụi anh vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện xong…” Đột nhiên Jihyun ngắt lời tôi, “Có thể bọn họ không như thế đâu! Chuyện này thật bất khả thi mà… Có phải mọi chuyện đã vượt quá so với kế hoạch của chúng ta rồi, phải không DooJoon?”

Gayoon quay người nhìn Jihyun, “Cũng có thể đấy… sao chị cứ phải phản đối hả?” Jihyun đáp lại, “Nếu Hyunseung không phải là cái loại đàn ông suốt ngày dành thời gian ở quán bar với gái gú và chả làm việc gì nhưng chỉ chuyện đấy thôi, chị sẽ đồng ý… thậm chí chị còn sẽ mở tiệc nữa là!” cô nàng nói, “Nhưng anh ta thực sự khác hẳn! Chị sợ Hyuna sẽ bị tổn thương!!! Em ấy chưa từng đau khổ vì tình yêu nên chị sợ lắm, Gayoon à…!” Tôi có thể nghe thấy sự lo lắng đang át cả sự tức giận trong từng câu nói của Jihyun. Cô ấy thực sự rất lo lắng nhưng có phần nào đó không ổn…

“Cậu ta khác đấy… Jihyun-ssi. Nhưng… không chỉ có mỗi thế thôi đâu… Mấy đứa có biết là một ngày cậu ta chỉ ngủ có 3-4 tiếng thôi không?” tôi nói. Jihyun nhìn tôi và sốc, “Anh đang nói cái gì đấy… DooJoon?”

 

Hyuna, Yoseob và tôi giờ đang ở trong một công viên nhỏ, cũng chỉ vì cái bức tượng nhỏ với những bông hoa bao quanh nó cộng với cả những chiếc ghế dài đã hút chúng tôi tới đây… nhưng mà chúng tôi ngồi trên bãi cỏ mà. Hôm nay thời tiết cũng đẹp nữa nên cũng tốt cho việc ngồi trên cỏ, hahaha.

“Vậy là em hỏi… tại sao cậu ta lại nói vậy à? Ý em là muốn biết câu chuyện ẩn đằng sau câu nói đó sao?” Tôi hỏi. Tôi nghĩ mình biết Hyuna đang nghĩ gì… Chắc chắn phải có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người bọn họ… “Yeah, anh có thể kể cho em chứ? Chuyện này thực sự khiến em rất lo lắng, DooJoon ạ…”

Tôi liếc nhìn Yoseob. Đây là bí mật giữa B2ST mà… Chúng tôi đã lỡ hứa với Hyunseung. “Anh xin lỗi, Hyuna… Nhưng đây là bí mật, bọn anh không thể kể ra được…” Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài thất vọng của Hyuna và mặt cô nàng trở nên tuyệt vọng, “DooJoon… chuyện này có ổn không đấy…? Em ấy thực sự… muốn được biết mà…”

Tôi chằm chằm nhìn Hyuna đầy thương hại… “Hyuna, nhưng em có thể hứa với tụi anh là không được kể chuyện này với một ai khác được không? Đây… thực sự là một bí mật mà chỉ có B2ST tụi anh đây biết thôi…”

Hyuna gật đầu, “Em sẽ làm vậy… Em hứa, DooJoon…” rồi cúi người và nhìn lên, “Được rồi… nếu các anh không định kể hết cho em… thì các anh chỉ cần kể để em hiểu là đủ rồi…”

Tôi cười mỉm… tôi mong cô gái bé nhỏ này sẽ giữ bí mật cho chúng tôi… “Thực ra ban đầu Hyunseung không mang họ Jang.”, tôi lẩm bẩm. Mắt Hyuna mở to, “G-Gì cơ?”

“Nghiêm túc mà nói, cậu ta chỉ mang mỗi cái tên thôi… Nhiều năm trước, mẹ cậu ta đã lừa dối người chồng của mình.” tôi nói, “Nhưng nếu không phải vì mẹ cậu ta, thì bố cậu ta đã không chấp nhận cậu ta rồi nhưng vì quá yêu người vợ của mình, nên ông ấy đã tự ép mình chấp nhận Hyunseung… Vì nhà Jang có sở hữu một công ty, nên con trai của đời sau sẽ được lên làm thừa kế… Tuy Hyunseung không thuộc dòng họ nhưng vì đứa con gái của họ có sở thích khác… Mà bố cậu ta thực sự không hề muốn cậu ta làm người thừa kế… nên Hyunseung cũng đi kiếm việc làm ở công ty khác và trở thành Giám đốc ở đó. Từ lúc cậu ta biết được chuyện bố mình không hề thích mình và căm ghét bản thân cậu, cậu ta đã cố gắng cống hiến hết nỗ lực, thời gian, sự thông minh của cậu ta chỉ để khiến bố mình hài lòng… Và ngay bây giờ đây, cậu ta vẫn đang làm mọi thứ mà bố cậu ta muốn…” tôi dừng lại. Rồi nhìn vào Hyuna, cô nàng thực sự rất chú tâm lắng nghe nó…

“Cũng may, bố cậu ta có vẻ đang chấp nhận cậu ta từng chút một… nhưng có chuyện gì đó còn hơn cả một điều kiện nữa, vì những gì mẹ cậu ta đã làm… Bố cậu ta… sẽ tự mình chọn và quyết định xem ai sẽ cưới cậu ta trong tương lai… Với cậu ta, hẹn hò thì dễ thôi nhưng nếu cậu ta bắt đầu yêu ai đó thực sự… đó sẽ chẳng khác gì một mớ lộn xộn… Cậu ta không hề muốn làm tổn thương người khác, nhất là những người mà cậu ta yêu thật lòng. Nếu cậu ta không nghe theo lời bố, mọi nỗ lực của cậu ta sẽ đổ xuống sông xuống bể hết, và cậu ta chỉ ngủ có 2-3 tiếng mỗi ngày thôi… Anh cũng sốc khi cậu ta vẫn còn có thể tồn tại được cho tới lúc này đấy… Và một điều nữa, ngay lúc này đây… Hyunseung đang bị sắp đặt với ai đó và tụi anh vẫn không biết ai sẽ được sắp đặt trong chuyện này nữa…”

Cuối cùng miệng Hyuna mới hé ra, “Em nghĩ mình đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi đây…” cô nàng lẩm bẩm. “…Cám ơn anh… DooJoon…” rồi đứng dậy và cúi đầu 90 độ trước mặt chúng tôi, “Em thực sự, thực sự cám ơn!!!” cô nàng mỉm cười với chúng tôi, “Em sẽ trêu tụi anh trong một ngày nào đó ở tương lai, chỉ cần kể với em thôi…” và chạy bay mất. Cô nàng định đi đâu đấy nhỉ…?

Chỉ còn tôi và Yoseob ở đó, “Đây là việc đúng đắn cần phải làm đấy DooJoon… Nghĩ kĩ đi… Tình yêu đó…” Yoseob lẩm bẩm. Tôi lắc đầu, “Tình yêu? Cái gì cơ? Không, đó là sai lầm đó, Yoseob…” Tôi đứng choàng dậy, “… Đây là vấn đề lớn đấy!!!” rồi chạy nhanh và rút điện thoại của mình ra…

 

Jihyun và Gayoon chỉ khoanh tay tặc lưỡi. “Em thấy chuyện này tồi tệ rồi đây…” Jihyun lẩm bẩm. “Có lẽ chúng ta nên bắt đầu tránh mặt người khác, nhất là hai đứa nó… Chúng ta cũng đâu có muốn phá hủy nỗ lực của Hyunseung, đúng không?” Tôi gật đầu và nói thêm, “Chúng ta phải tập trung mọi người lại…” tôi nói rồi đưa tay ra, “Xem ra… mối quan hệ của chúng ta… giữa B2ST và 4Minute sẽ phải kết thúc ở đây rồi…” tôi cố để lộ một nụ cười mỉm.

Jihyun lặng lẽ gật đầu, “Cũng không hẳn… chúng ta vẫn nên kể cho người khác biết…” rồi dựa trên đi văng. “Chuyện này đã xảy ra thế nào…??? Nó đã diễn ra nhiều hơn em mong đợi… Chuyện này đến quá sớm rồi…” cô nàng thêm vào.

Tôi cũng ngồi dựa vào ghế, cạnh Jihyun… Vậy có nghĩa… đây sẽ là kết thúc sao??? Tôi cầu mong đó là không.

End chap 20 – part 1.

P.S: Càng về sau càng nhiều bất ngờ hơn nhỉ? Cuối cùng Mina đã về nhà sau thêm một tuần phượt nữa, haha :v Phần I của There’s No Tomorrow sắp kết thúc rồi, còn 5 chap nữa thôi… JM sẽ cố gắng dịch nhanh chóng rồi sẽ bắt đầu với chap 4 của HTTYP nha! XOXO!

03.07.14, feeling confused like Red Light of f(x)…

Jin Mina.

 

2 bình luận về “[Longfic] {2Hyun – Trouble Maker} There’s No Tomorrow (Part 1 – Chap 20)

/người định để lại cho tôi cái gì đây?/